Nếu chúng ta không hiểu biết chút gì về việc bảo vệ những hồ nước thì hành động lấn chiếm, san lấp các hồ nước sẽ được bỏ qua như ta bỏ qua việc một con bò gặm hết một luống hoa. Bởi vì con bò đó không có khái niệm về cái đẹp. Nhưng chúng ta là những người có bằng cấp thậm chí nhiều bằng cấp hẳn hoi mà vẫn làm thì quả là xấu hổ.
Tôi quyết định chọn cái tít nói trên cho bài viết dưới đây. Cái tít cho thấy sự mệt mỏi, chán chường của cá nhân tôi. Nhưng không, tôi chỉ là một cá nhân bé nhỏ giữa muôn vàn cá nhân và rất nhiều các tờ báo trong nước đã từng rơi vào trạng thái của sự mệt mỏi, chán chường này. Tôi cam chắc rằng: chính những cá nhân kia và những tờ báo kia đã không ít lần kêu lên như tôi. Đó là khi, chúng ta lên tiếng mãi về một vấn đề tưởng quá rõ ràng, quá hiển nhiên, quá logic ở cái nước Việt Nam mình mà vẫn chẳng có tác dụng gì.
Chính vì thế mà tôi nhận ra rằng: mình và nhiều người và nhiều tờ báo nói mãi, nói mãi, nói đến... mỏi mồm hình như chỉ để mình nghe. Nhưng nói đến mỏi mồm hay "méo mồm" thì vẫn cứ phải nói. Nếu chúng ta biết mà không nói thì chúng ta trở thành tòng phạm. Cho dù việc nói ra sự thật của chúng ta có thể sẽ thiệt hại cho cá nhân chúng ta ở nhiều khía cạnh nhưng có lợi cho xã hội. Và vì thế, chúng ta lại tiếp tục nói.
Nguyễn Quang Thiều